Hãy cố gắng làm mòn tọa cụ bằng cách ngồi hành trì, đừng làm mòn đôi giày của bạn bằng việc đi lòng vòng
Làm như vậy chẳng ích lợi gì. Và chúng ta cần kiểm soát bản thân như Ngài Milarepa đã nêu một tấm gương sáng. Ngài không chạy đây chạy đó. Ngài giữ mình ở một nơi yên tĩnh, bởi vì chỉ bằng cách đó Ngài mới quán tâm mình dễ dàng. Nếu bạn chạy khắp nơi thì tâm bạn cũng chạy khắp nơi, và không cách nào đưa nó về [chánh niệm] được. Theo Thầy, các bạn nên cố gắng làm được điều này. Người Tạng có câu: “Ngồi có sức mạnh hơn đi. Đi lòng vòng đó đây, bạn chỉ làm hỏng đôi giày của mình mà chẳng được gì cả. Ngồi có thể làm mòn tọa cụ nhưng ít nhất bạn được một cái gì đó nhờ tụng niệm.” Đây là một câu nói rất quan trọng ở Tây Tạng. Vì vậy, hãy cố gắng làm mòn tọa cụ bằng cách ngồi hành trì, đừng làm mòn đôi giày của bạn bằng việc đi lòng vòng. Đây là suy nghĩ của Thầy và điều này rất quan trọng.
Nói chung, chúng ta đều biết ngồi thì khó hơn đi. Có đúng không? Đi thì dễ hơn. “Tôi đi đằng kia, tôi đi đằng này.” Hãy ngồi đây yên lặng nửa tiếng đồng hồ. Bạn không muốn ngồi quá lâu bởi vì “Tôi thấy chán, tôi thấy mệt, tôi muốn ngủ.” Và bạn không thể ngồi ngay ngắn được. Tóm lại, điều này (ngồi) khó hơn nhiều. Và ngồi có nghĩa là bạn đang làm một cái gì đó rất thật, còn đi nhiều chẳng có mấy ý nghĩa gì. Có thể bạn cũng chỉ trông cái nọ rồi ngắm cái kia – toàn những chuyện tầm phơ vô ích mà thôi. Còn ngồi có nghĩa là bạn đang quán chiếu những thứ trong tâm và đây là sự khác biệt. Và ngồi thật không dễ dàng [so với] đi.
Trích “TÂM CHÍ TÍN THÀNH LÀ CỐT TỦY – Không Phải Thông Minh hay Tài Giỏi”, Hungkar Dorje Rinpoche
Diệu Âm trích dẫn