27.10.2021

THP 20: 30 loại Bố thí không thanh tịnh

giảng giải ý nghĩa chân thật của sự bố thí.

  1. thế nào gọi là tham
  2. bố thí lớn và bố thí vô lượng
  3. sao gọi là chơn thật hảo tâm, bố thí nhơn
  4. sao gọi là giả hảo tâm bố thí nhơn

Lời người phụ trách :

Do vì gần đây có nhiều
Glossary LinkPhật tử, đạo hữu ở khắp nơi, hoặc điện thoại hoặc gởi thơ, vv….đến hỏi về nghĩa chơn thật của sự bố thí,
Glossary Linkphước báo của bố thí, để giữ vững lòng tin trong việc bố thí cúng dường… Trước các sự :

ma, ngoại đạo giả hình làm người xuất gia, giảng dạy giáo pháp sai lầm với mục đích để lường gạt Phật tử, lợi dụng danh nghĩa Tam bảo, đòi hỏi tín đồ cúng dường một cách quá đáng, cho họ thủ lợi vv….Các Phật tử lâm vào cảnh tiền mất, tật mang….riết rồi mất hết cả niềm tin nơi đạo…..

Do nơi ý đó, nên mới có loạt bài nầy.

Bài được đăng thành nhiều kỳ kế tiếp nhau……

Hiện nay, trên xã hội nói riêng và toàn thế giới nói chung hay là nói theo từ ngữ của Phật giáo ta, thì trong thời buổi mạt pháp này…..khắp nơi thảy đều hổn loạn, chúng sanh dùng đủ mọi cách, thủ đoạn, mưu chước, tàn hại và lường gạt lẫn nhau……

Nhân loại nói riêng và tất cả mỗi loài nói chung, cuộc sống và thân xác tứ đại vốn dĩ đã đau khổ nhiều rồi giờ lại càng mang thêm nhiều nỗi khổ đau khác nữa !

Do đâu mà thành ra như vậy ‌?

Chính là do nơi tánh tham lam, lòng ích kỷ và bỏn xẻn mà thành ra như thế.

Sao gọi là THAM ‌?

Ấy là do nơi lòng mong cầu không thấy chán, không thấy đủ.

Như là :

  • Mắt tham nhìn nơi sắc đẹp không chán, đủ.
  • Tai tham nghe âm thanh mọi thứ không chán đủ.
  • Mũi tham ngữi mùi hương các loại không chán đủ.
  • Lưỡi tham ưa mùi vị béo bổ ngọt ngon….không chán đủ…..
  • Thân tham ưa cảm xúc giác, mịn màng các loại….không chán đủ….
  • Ý tham ưa cảm xúc giác, mịn màng các loại…..không chán đủ….

Và nếu cứ như thế mãi thì đúng theo lời của Phật dạy rằng :

  1. Như biển cả nuốt nước trăm, ngàn sông to nhỏ khác nhau…..hết ngày này qua ngày khác mà không bao giờ thấy chán đủ.
  2. Như lửa lớn nuốt củi khô, dầu nhiều bao nhiêu cũng không bao giờ chán đủ…

Thì cũng thế :

Lòng tham của con người ở nơi ngũ dục (1), lục trần (2) không bao giờ biết chán đủ cả.

Mà hễ :

  • Còn có THAM thì còn có CHẤP GIỮ.
    (Nên trong kinh thường gọi là THAM CHẤP).
  • Còn có CHẤP GIỮ thì còn bị TRÓI BUỘC.
  • Còn bị TRÓI BUỘC thì không được GIẢI THOÁT.
  • Không được GIẢI THOÁT thì còn bị LUÂN HỒI.
  • Còn LUÂN HỒI thì còn làm chúng sanh.
  • Còn làm chúng sanh thì còn có các KHỔ sanh tử vv……

Cho nên lòng THAM chính là đầu mối của các sự khổ đau và LUÂN HỒI, sanh tử vậy.

Lòng tham của mọi người nói chung và riêng cho cá nhân của ta thì nó đặt nặng ở nơi đầu mối nào nhất ‌?

Chính là :

Tham Tài, tức là tham chấp ở nơi tiền của vậy.

Trong ngũ dục thì món “TÀI” nầy đứng đầu dọc hết thảy.

Vì thấy cái sự “THAM” nói chung và riêng cho môn “tài lợi, tiền của” nầy có nhiều mối tai hại lớn lao như thế, cho nên đức đại giác Thế tôn ta đã có dạy ra một pháp môn thần diệu để đối trừ, đó là : bố thí

SAO GỌI LÀ bố thí ‌?

  • BỐ có nghĩa là phân phối cùng khắp đến tất cả mọi nơi, mọi người, mọi vật…..
  • THÍ có nghĩa là cho, tặng, giúp đỡ.

Trong kinh Phật dạy :

Nếu “Người thọ lãnh” có thể khiến cho “thí chủ” sanh ra được quả báo. Như vậy đó là nghĩa của bố thí.

Lại nữa cần phải nên biết thêm rằng :

Hai chữ “bố thí” và “cúng dường” cũng đều có đồng một nghĩa như nhau.

Nhưng:

  • Ở nơi chúng sanh thì gọi là bố thí.
  • Ở nơi cha mẹ, cùng các bậc thầy tổ và chư thánh nhơn thì gọi là cúng dường.

Người Phật tử học đạo cần phải nên biết rõ như thế.

Trong việc bố thí nầy được chia ra làm hai phần :
  • Một là chúng sanh bố thí.
  • Hai là thánh nhơn bố thí.

1/- chúng sanh bố thí :
Có hai loại chúng sanh bố thí, đó là :
  • Thí chủ.
  • Người bố thí.
  1. Sao gọi là “thí chủ” ‌?

    Như người có tâm thanh tịnh, từ bi, đem của cải, tiền bạc vv….của mình ra mà phân phát cho kẻ thọ lãnh thì người đó được gọi là “thí chủ”.
  2. Sao gọi là “Người bố thí” ‌?

    Tức là người “chấp sự” (3), nhận của cải, tiền bạc từ nơi “người thí chủ” rồi thay thế người thí chủ đó mà đem ra phân phát cho các người thọ lãnh….

    Người chấp sự này được gọi là “người bố thí”.

  3. Còn như có người tâm thanh tịnh, chính tự tay mình đem của cải, tiền bạc, mọi thứ vv….ra bố thí, thì người nầy được gọi là :

    Người thí chủ bố thí.

    • Người thí chủ thì được phước nhiều.
    • Người bố thí thì được ít.
Phải nên biết rõ như vậy.
Lại nữa bố thí có hai loại :

Một là bố thí lớn.
Hai là bố thí vô thượng.

  1. Sao gọi là bố thí lớn ‌?

    Tức là sự bố thí mà người thí chủ sẽ thu hoạch được những phước báo lớn lao.

    Có 5 loại chánh là :

    1. bố thí đúng thời, đúng lúc.

      (Nghĩa là kẻ thọ thí đang lúc rất càn khổ và quẩn bách mà mình giúp đở kịp thời).
    2. bố thí cho người “hành chánh đạo” (của Phật…)

      (Tức là các kẻ xuất gia, tu hành chơn chánh)
    3. bố thí cho người bịnh và người trị bịnh.
    4. bố thí cho người giảng thuyết chánh pháp (của Phật….)

      (Tức là các bậc tu hành giảng giải kinh điển, hoằng dương Phật pháp…)
    5. bố thí cho người sắp sửa đi xa.

    Ngoài ra còn có thêm các loại bố thí sau đây cũng được gọi là bố thí lớn nữa :

    Ðó là :
    1. bố thí cho quốc vương bị mất ngôi (vua) trên con đường đào ty (trốn tránh) và bị khổ ách (ách nạn, nguy khốn).
    2. bố thí cho người bị quan quyền bức bách không có nơi nương tựa.
    3. bố thí cho người bị tật bịnh, đau khổ, hành hạ xác thân.
    4. bố thí cho chúng Tăng, Ni xuất gia đủ đầy giới đức, đúng lúc, đúng thời.
    5. bố thí cho người cầu trí huệ.

      (Tức là người tu hành nghèo khổ, thanh tịnh, nơi chốn núi rừng để cầu được trí huệ GIẢI THOÁT – chớ không phải là người tu giàu sang ở thành thị có đầy đủ chùa tháp đồ sộ, kinh dinh).
    6. bố thí cho các loài súc sanh (chẳng hạn : chim, thú, ếch nhái, đói khát vv..)
    7. Hoặc khuyên người bố thí, hoặc tùy hỷ nơi người bố thí cùng các việc bố thí.

      (Tức là tự mình không bố thí (vì nghèo hoặc thiếu khả năng) nhưng thấy người khác làm việc bố thí thì vui mừng khen ngợi và tán đồng – Kinh gọi là : tùy hỷ công đức).
    8. Hoặc bỏ mạng mình ra để thế mạng cho người….

    Các việc bố thí trên đây đều gọi là “bố thí lớn” hết cả.

  2. Sao gọi là bố thí vô lượng ‌?

    Tức là loại bố thí mà người thí chủ thu hoạch được phước báo lớn lao không thể nghĩ bàn được.

    Có 5 loại, ấy là :
    1. bố thí ở nơi đức PHẬT.
    2. bố thí ở nơi CHÚNG TĂNG.
    3. bố thí ở nơi người thuyết giảng chánh pháp.
    4. bố thí ở nơi CHA.
    5. bố thí ở nơi MẸ.

    Các loại bố thí nầy đều được gọi bằng một tên trân trọng là cúng dường.

Như phần đầu đã có nói :

bố thí là một phương thuốc thần diệu nhất mà đức vô thượng Y VƯƠNG (tức là đức PHẬT) đã phát minh ra để trị các “bệnh THAM CHẤP” và “bỏn xẻn” của chúng sanh, hầu cho chúng sanh được nương vào nơi đó mà được thành đạo và GIẢI THOÁT về sau. (Tức là thành tựu được bố thí Ba la mật của các bậc Ðại Bố Tát tu tập, trên con đường đi đến quả vị vô thượng Bồ đề của PHẬT).

Cho nên người Phật tử chúng ta phải nên khéo léo điều phục cái “Tâm tham lam keo kiệt, bỏn xẻn” của mình bằng cách bố thí và bền vững nơi Tâm cùng hành các việc bố thí đừng cho lui sụt.

Những người hành bố thí đều toàn là các người có lòng “hảo tâm” – Tức là người có lòng tốt hết cả.

Trên xã hội hiện nay nói riêng và thế giới nói chung rất ít có người chơn thật hảo tâm, rất ít có người chơn thật bố thí, cúng dường – Bởi vì hai chữ “hảo tâm” và “bố thí” nầy tuy là đơn giản, song ít có người làm được lắm.

Và :

Người “chơn thật hảo tâm”, “chơn thật bố thí” thì rất ít, còn người “giả hảo tâm”, “giả bố thí” thì có rất nhiều.

  1. Sao gọi là chơn thật hảo tâm, bố thí nhơn ‌?

    Người “chơn thật hảo tâm” và “bố thí” chính là các kẻ sau đây :
    1. Làm việc lợi ích cho người mà chẳng cần trả ơn.
    2. Làm việc giúp đở cho người mà chẳng cần quả báo.
    3. cúng dường cho người chẳng cần ân báo (tức là chẳng cần các sự báo ơn).

      Cho đến còn có thêm các việc khác nữa như là :
    4. Hạ cái tâm (tự ái) của mình xuống để làm cho cái lòng muốn của người khác đặng đầy đủ.
    5. Khó bỏ xả mà bỏ xả được.
    6. Khó nhịn mà nhịn được.
    7. Khó làm mà làm được.
    8. Khó cứu mà cứu được.
    9. Chẳng luận là thân (bà con) hay sơ (người dưng) cũng vẫn cứ một lòng lấy cái Tâm bình đẳng như nhau ra mà cứu giúp và làm đúng như sự thật….

      Lại nữa, người “hảo tâm bố thí” ấy luôn luôn :
    10. Hễ miệng nói tốt là thực hành ngay lời nói tốt ấy (ngôn, hành tương ứng).
    11. Tâm hiền, thường làm các việc tốt mà miệng chẳng khoe khoang.
    12. Ý nghĩ chỉ thuần muốn giúp đở cho người mà thôi chớ chẳng cần danh vọng, khen tặng hay lợi ích chi cho mình hết cả.
    Như vậy đó :
    MỚI THIỆT GỌI LÀ NGƯỜI chơn thật hảo tâm bố thí VẬY.
  2. Còn : Sao gọi là giả hảo tâm bố thí nhơn ‌?

    Chính là các kẻ sau đây :
    1. Miệng nói tốt, hoặc nói bố thí mà không bao giờ thực hành.
    2. Lời nói và hành động đều trái ngược nhau – Tức là “ngôn, hành bất tương ưng”.
    3. bố thí mà trong tâm luôn luôn mong cầu được các sự đền ơn, đáp nghĩa.
    4. Bỏ ra có một tấc mà muốn thâu vào một thước.

      (Tức là bố thí ít mà muốn thâu lợi vào cho thật nhiều gấp trăm, ngàn lần của mình đem cho – gọi nôm na là bố thí với mục đích thủ lợi, có tính toán đắc, thất rõ ràng).
    5. Gieo giống ít mà muốn thu đặng trái nhiều.
    Những kẻ như vậy thì không được gọi là :
    chơn thật hảo tâm bố thí NHƠN.

    Mà phải gọi là kẻ :

    GIẢ DANH CHƠN THẬT hảo tâm bố thí NHƠN.

Trong kinh Phật dạy :

Có 30 loại bố thí không thanh tịnh mà kẻ thí chẳng được phước, cũng chẳng được gọi là “hảo tâm bố thí nhơn”. Xin lược kể ra như sau :

  1. Thấy biết điên đảo mà bố thí.

    (Tức là bố thí theo loại “thí cô hồn” để mi đi đâu cho khuất mắt ta. Chớ chẳng có lòng thương xót, hoặc là bố thí tùy hứng – nghĩa là vui thì cho, buồn thì không cho, hay là lấy lại, hoặc chửi bới vv….)
  2. bố thí vì báo ơn.

    (Tức là trước kia mang ơn người đó, bây giờ bố thí lại cho HUỀ để khỏi bị mắc nợ).
  3. bố thí mà chẳng có lòng thương.

    (Tức là bố thí theo kiểu “ném vào trong mặt mi cho bỏ ghét”).
  4. bố thí vì sắc dục.

    (Tức là thấy người (đàn bà hay đàn ông) có sắc đẹp, khởi ra tâm tà dục muốn bố thí để lấy lòng trước, đặng sau nầy có thỏa mãn được dục tâm của mình – như là lấy kẻ đó làm vợ, làm chồng, hoặc làm tỳ thiếp vv….)
  5. Hoặc đe dọa mà bố thí.

    (Tức là bố thí trước rồi hăm dọa sau – như là gài bẫy để hối lộ, làm cho kẻ “nhận thí” phải sợ mà làm thinh không dám hó hé hay tố cáo lên những điều sai quấy của mình trước pháp luật vv…..)
  6. Ðem đồ ăn có độc ra mà bố thí.

    (Với mục đích giết hại cho khuất mắt).
  7. Ðem dao, gậy, binh khí, súng ống, xe tăng, bom đạn, vv….ra mà bố thí.
  8. Vì được khen ngợi mà bố thí.

    (Tức là bố thí chỉ có mục đích để cầu danh, cầu được tiếng tăm khen tặng mà thôi).
  9. Vì ca hát mà bố thí.

    (Thấy người ca sĩ đẹp, hát hay mà bố thí để cầu thân, chớ còn xấu xa và hát dở thì không thèm cho một xu, một cắc, vv….)
  10. Vì xem tướng mà bố thí.

    (Tức là mình biết xem tướng, thấy kẻ đó bây giờ tuy còn nghèo nhưng mà sau nầy sẽ trở thành ra người giàu sang, quyền quý (tức là tới thời làm nên danh vọng vv….) nên bây giờ làm bố thí trước để lấy lòng, hầu cầu được lợi lộc cho mình về sau).
  11. Vì muốn kết bạn mà bố thí.

    (Giống như ý bố thí ở đoạn số 10 ở trên).
  12. Vì học nghề mà bố thí.

    (Thấy người ta tuy nghèo nhưng mà có nghề hay trong tay, muốn cầu học nên làm bộ bố thí để lấy thiện cảm, hầu lấy được nghề của họ, để sau nầy làm nên các sự lợi ích cho cá nhân).
  13. Bố thí mà nghi ngờ là có quả báo hay không có quả báo.

    (Tức là bố thí mà trong lòng còn nghi ngờ, do dự, là không biết tôi bố thí như vậy mà sau nầy tôi có được hưởng quả báo tốt hay không – Ðây cũng là một loại bố thí có mong cầu).
  14. Trước mắng chửi cho hả hê rồi sau đó mới chịu bố thí.
  15. Bố thí rồi mà trong lòng bực bội, ghét tức và hối tiếc.
  16. bố thí rồi mà nói rằng các người thọ lãnh sau nầy sẽ phải làm thân trâu ngựa, súc vật, tôi tớ để trả nợ lại cho tôi….
  17. bố thí rồi mà nói rằng sau nầy tôi sẽ được thọ phước báo, giàu sang lớn….
  18. Già yếu đau bịnh rề rề, sợ chết, sợ bịnh….mà bố thí.

    (Tức là khi còn trẻ đẹp, mạnh khỏe thì không có tâm bố thí, đến chừng già yếu, nằm trên giường bịnh, sợ chết đọa địa ngục….bấy giờ mới chịu xuất tiền của ra bố thí).
  19. bố thí mà muốn được nổi danh rằng ta khắp mọi nơi là một người đại thí chủ.

    (Tức là bố thí chỉ muốn được nổi danh đặng hân hạnh, khoe của mà thôi chớ không có tâm thanh tịnh, thương xót chi cả….)
  20. Hoặc ganh ghét ngạo nghễ mà bố thí.

    (Tức là mi chỉ bố thí có một, chớ ta bố thí gấp hai, ba lần hơn mi chơi cho biết mặt….chớ không có tâm thanh tịnh thương xót chi cả – (Ðây là loại bố thí vì tranh cạnh giàu sang thế lực và hơn thua lẫn nhau).
  21. Hoặc ham mộ giàu sang, danh vọng mà bố thí.

    (Tức là thấy gia đình người ta giàu có, danh vọng, quý phái nên làm bộ bố thí để cầu thân, cầu hôn….như tặng quà cáp, biếu xén. vv….)
  22. Vì cầu hôn nhơn mà bố thí.

    (Tức là thấy người ta có con trai hay con gái xinh đẹp (nhưng mà nghèo), muốn cưới về làm vợ, làm chồng, hay làm thiếp nên làm bộ bố thí để lấy lòng).
  23. Mong cầu được con trai, con gái….mà bố thí.

    (Tức là người giàu có nhưng mà không có tâm bố thí, đến chừng lớn tuổi không có con, hoặc có con nhưng toàn là con trai không mà thôi, bây giờ muốn có con gái, hoặc chỉ có toàn con gái không thôi, bây giờ muốn có con trai…cho nên mới chịu xuất tiền của ra bố thí – mục đích chỉ vì để cầu được con mà thôi, chớ không có lòng thương xót….).
  24. Hoặc muốn cầu giàu sang mà bố thí.

    (Tức là đã giàu rồi, lại còn muốn giàu hơn nữa nên bố thí).
  25. Hoặc suy nghĩ rằng kiếp nầy tôi bố thí để kiếp sau được giàu sang mà bố thí.

    (Tức là bố thí với ý định thủ lợi, có tính toán lời lỗ ở kiếp nầy, kiếp sau….).
  26. Thấy kẻ nghèo không bố thí, mà cứ chăm chỉ bố thí cho người giàu.

    (Thấy kẻ nghèo mà không chịu bố thí vì khi dễ, vì chẳng có lòng thương xót…
    Thấy kẻ giàu mà muốn bố thí vì có dụng ý cầu thân, thủ lợi).
  27. Vì bị cưỡng ép, hăm dọa mà bố thí.

    (Tức là người tuy giàu mà không chịu bố thí, bị kẻ “anh hùng hiệp nghĩa” nửa đêm phi thân đột nhập vào hăm dọa : Nếu không chịu bố thí thì ta sẽ giết chết vv….sợ quá nên bất đắc dĩ phải bố thí).
  28. Vì giết hại mà bố thí.

    (Tức là bố thí cho kẻ ác nhân đặng lấy lòng mang ơn của nó, sau đó rồi sai nó đi giết hại kẻ thù của mình).
  29. bố thí trong lửa.

    (Tức là ở ngoài mặt thì bố thí, chớ trong lòng thì đầy lửa tức giận : đây ý nói là bị bắt buộc phải bố thí mà thôi, chớ không có lòng nhân từ – Nghĩa là vừa cho, vừa quăng ném vào mặt, vừa chửi rủa vv….)
  30. bố thí trong nước.

    (Nước đây là nước ái dục : nghĩa là bố thí để lấy lòng (người đẹp) đặng hy vọng sau nầy có dịp thỏa mãn được lòng ái dục, tà dâm của mình mà thôi).

Ba mươi loại bố thí đầy các sự ái nhiễm, tính toán vv….trên đây thảy đều thu được rất ít phước.

Ví như :
  • Ðem hột giống tốt mà gieo trồng lên trên miếng ruộng cát đá, cằn cỗi, khô khan, tuy rằng có gặp được nước mưa, nẩy mầm, sanh cây cội, nhưng thu hoạch được rất ít bông trái vậy.

Cho nên phàm làm người Phật tử (đúng nghĩa), người chân thật hảo tâm bố thí phải khéo léo:

  • Ðiều phục tâm mình khi bố thí.
  • Phân biệt thâm nghĩa của sự bố thí….

Như thế nào ‌?

Ðó là phải quan niệm rằng :
  1. Của đem bố thí cho người rồi đó là của tôi.

    Chớ:

    Của còn ở trong nhà chẳng phải của tôi.

    (Nghĩa là : quả báo của sự bố thí nầy sẽ theo mình đời đời, kiếp kiếp, vì thế mới gọi nó là của mình. Còn của ở trong nhà không phải là của mình, mà nó là của 5 ông chủ sau đây :
    • Nước trôi (nước lụt dâng lên cuốn trôi hết cả).
    • Lửa cháy (bị hỏa hoạn thì cháy tiêu hết).
    • Vợ con phá tan (vợ xấu, con nợ nần xài phá hoang phí hết).
    • Vua quan ác, giặp cướp dữ chiếm đoạt hết cả.
    • Bệnh hoạn, ốm đau (có bao nhiêu tiền lo chạy thầy, chạy thuốc hết).
  2. Của đã bố thí thì vững chắc.

    Còn:

    Của chưa bố thí thì chẳng vững chắc.

    • (Nghĩa là : của đã bố thí rồi thì được cái “nhơn quả” (báo đền) giữ cho mình đời đời, kiếp kiếp không mất, mình sanh ra ở đâu, kiếp nào….nó cũng đều đi theo mình cả.
    • Của chưa bố thí – tức là của còn lại – sẽ bị năm “ông chủ” (ở trên) phá tan hết, không biết lúc nào !).
  3. Của đã thí thì vui ngày sau.

    Còn:

    Của chưa thí thì vui hiện tại.

    • (Nghĩa là : Bây giờ có bố thí thì kiếp sau, kiếp sau nữa. vv….phước báo bố thí sẽ theo mình hoài nên luôn được giàu sang, vui vẻ.
    • Của còn ở trong nhà (tức là của không bố thí) bất quá chỉ mang lại cho mình sự giàu sang, vui vẻ ở trong kiếp hiện tại nầy mà thôi. Kiếp sau chắc chắn là không được giàu sang, vui vẻ rồi).
  4. Của đã thí thì khỏi giữ gìn.

    Còn :

    Của còn lại phải giữ gìn.

    • (Nghĩa là : Của bố thí vì đã thuộc về người khác nên họ cần phải giữ gìn, chớ mình khỏi lo giữ gìn nữa.
    • Của còn lại trong nhà thì mình cứ phải luôn luôn giữ gìn hoài vì sợ bị mất, bị trộm cắp, vv…..).
  5. Của đã thí thì khỏi phải bị tham ái TRÓI BUỘC.

    Còn :

    Của còn lại thì càng thêm tham ái.

    • (Nghĩa là : Ðã bố thí rồi dứt được tâm tham ái ở nơi tiền của.
    • Của còn lại thì cứ làm cho mình càng tăng thêm tâm tham lam, ái luyến nơi nó hoài).
  6. Của đã thí chẳng bận lòng.

    Còn :

    Của còn lại thì bận lòng.

    • (Nghĩa là : của đã bố thí rồi thì khỏi cần phải bận tâm lo nghĩ chi nữa, chớ của còn lại thì cứ nghĩ nhớ tới nó hoài vì sợ mất mát đi).
  7. Của đã thí chẳng sợ.

    Còn :

    Của còn lại phải lo sợ.

    • (Nghĩa là : của đã bố thí rồi thì khỏi phải sợ “năm ông chủ” cướp đoạt, chớ của còn lại cứ nơm nớp (tức là hồi hộp) lo sợ “năm ông chủ” ra tay cướp đoạt không biết lúc nào.)
  8. Của đã thí là cột chánh đạo.

    Còn :

    Của còn lại là cột của ma.

    • (Nghĩa là : đã bố thí rồi thì sau nầy sẽ đắc được bố thí Ba la mật, thành bậc Bồ tát).
    • Của còn lại (ý nói keo kiệt không chịu bố thí) thì kiếp sau thành ra con ma đói (Ngạ quỷ).
  9. Của đã bố thí thì vô tận.

    Còn :

    Của còn lại thì hữu tận.

    • (Nghĩa là : của đã bố thí rồi thì đời đời, kiếp kiếp đắc được phước điền vô tận, chớ của còn lại thì hữu tận, tức là bất quá chỉ có ở trong kiếp nầy rồi thôi, kiếp sau không còn nữa !).
  10. Của đã thí thì vui.

    Còn:

    Của còn lại phải giữ gìn nên khổ.

  11. Của đã thí thì lìa gút trói.

    Còn:

    Của còn lại càng thêm gút trói.

    • (Nghĩa là : đã bố thí rồi thì khỏi bị tâm tham lam TRÓI BUỘC, chớ của còn lại thì mình cứ luôn luôn bị lòng tham lam của cải TRÓI BUỘC hoài, đi đâu cũng đều lo lắng hết).
  12. Của đã thí là lộc.

    Còn:

    Của còn lại chẳng phải lộc.

    • (Nghĩa là : của đã bố thí đó là phước lộc ở kiếp nầy, qua kiếp sau sẽ càng hưng thịnh thêm.
    • Chớ của còn lại không phải là phước lộc vì nó càng ngày càng xài phá tiêu mòn đi hết (hết phước).
  13. Của bố thí thì sự nghiệp đại trượng phu.

    Còn:

    Của còn lại chẳng phải là sự nghiệp đại trượng phu.

    • (Nghĩa là : người chơn thật “đại trượng phu” (là người biết rõ đạo pháp) mới biết bố thí.
    • Chớ kẻ “giả trượng phu” thì không bao giờ biết bố thí cả, trái lại cứ bo bo giữ của hoài).
  14. Của đã bố thí được Phật khen.

    Còn:

    Của còn lại được phàm phu khen.

    • (Nghĩa là : kẻ bố thí vì hợp được với tâm của Phật, Bồ tát nên được Phật, Bồ tát khen.
    • Còn kẻ keo kiệt thì hợp với tâm chúng sanh nên chỉ có chúng sanh khen thôi, chớ còn Phật, Bồ tát thì chê (không khen).

……………………….
Vì hiểu biết được như thế nên người chơn thật Phật tử, người “chơn thật hảo tâm bố thí nhơn” luôn luôn bền vững tâm của mình mà bố thí…..không lui sụt.

(Xem tiếp bức thư số 21)


[1]
Glossary Linkngũ dục: 5 món ưa thích của chúng sanh, đó là: tiền bạc, sắc đẹp, danh lợi, ăn uống, ngủ nghỉ.
[2]
Glossary Linklục trần: 6 thứ cám dỗ con người, đó là: sắc đẹp, âm thanh, mùi hương, cảm xúc giác, phân biệt ghét thương.
[3] – chấp sự:

  • Chấp là chấp hành, thi hành
  • Sự là công việc, sự việc.
Attachments:
Download this file (hp20.pdf)thp20.pdf
Chia sẻ:

Bình luận