(Trả lời tiếp theo kỳ trước của THP số 77)
……………………………………….
BẢO ĐĂNG xin ghi lại nguyên câu chuyện về sự nhiệm mầu của Chú ĐẠI BI và sự HỘ NIỆM vãng sanh đúng pháp như sau :
Gần đây nhất, có một
Phật tử Tại Việt Nam, sau khi liên lạc với BẢO ĐĂNG và được BẢO ĐĂNG tận tình chỉ dạy cho pháp tu THẬP NHỊ DANH NHƯ LAI LỄ SÁM DIỆT TỘI, trì Chú ĐẠI BI, Niệm PHẬT, và phương cách HỘ NIỆM đúng pháp.
Sau một thời gian ngắn, cô đã “tận tâm, tận lực” chí thành, và tinh tấn tu tập đúng y như những điều mà BẢO ĐĂNG đã chỉ dạy cho cô (qua Email, và điện thoại).
Từ đó, cha mẹ, bà con, lối xóm và những người quen biết cô lần lượt quy tụ về, muốn học hỏi Phật pháp từ nơi cô. Vì thế cô có xin phép BẢO ĐĂNG cho cô thành lập “Đạo Tràng MẬT TỊNH Tình Thương” khiêm tốn tại quê nhà. Cô đã dẫn dắt và chỉ dẫn cho rất nhiều người hữu duyên tìm đến tu tập (Niệm Phật, trì Chú, sám hối theo cuốn Thập Nhị Danh của PHÁP HOA Tự in ấn tống).
Số lượng người đến tu học mỗi ngày một thêm đông. Cô lúc nào cũng là một đệ tử ngoan và có “đại tâm” rất lớn. Cô luôn tham hỏi ý kiến từ nơi BẢO ĐĂNG trước khi cô làm bất cứ một Phật sự lớn nhỏ gì. Cho nên những Phật sự mà cô đã, đang và sẽ làm, rất là vững vàng, tốt đẹp, mọi người đều khen tặng.
Cô có kể lại một trong những việc “Phật sự” mới đây mà cô đã làm như sau :
Con là Đăng Nh, một đệ tử của Cô ở Việt Nam.
Phước. Cuộc đời cô con chỉ học hết lớp 8 là phải nghỉ học, ở nhà làm nghề nướng cá sống bán để phụ giúp Gia đình. Sở thích của cô Phước là rất mê cờ bạc từ thuở nhỏ, cho nên tính tình rất là khó chịu, thường hay nóng giận, chê bai, và ganh tỵ với mọi người. Món ăn thích nhất của cô là thịt vịt. Có lẽ nghiệp sát của cô rất mạnh, cho nên cô mà cắt cổ gà, thì gà chết liền tức khắc.
Mặc dù cô Phước cũng xinh xắn, nhưng không có duyên nợ với một chàng trai nào cả.
Cô ghét con nhiều nhất, vì hay cãi lời của cô, nhất là con không đồng tâm thích cờ bạc như họ.
Đến năm 34 tuổi, cô ấy phát hiện là bị ung thư vú. Đã phải cắt một bên, nhưng cũng không hết bịnh, sau cùng cô ấy đi mổ và phải ở lại bệnh viện để điều dưỡng. Cả thảy người trong Gia đình từ lớn tới nhỏ không có ai chịu đến chăm sóc, vì sợ bị lây. Chỉ có con là đứa cháu duy nhất chịu chăm sóc, tắm rửa, lau mình cho cô ấy mà thôi. Mỗi lần thấy con vào chăm sóc là cô khóc và nói rằng :
Khi cô xuất viện ra khỏi nhà thương, không có bà con nào chịu rước về nhà cả, thấy vậy nên con đem cô về nhà con. Một tay con chăm sóc và điều trị vết thương cho cô (bằng phương cách trì Chú ĐẠI BI). Con nghe lời Cô BẢO ĐĂNG thường xuyên khuyên dạy, cho nên dù mệt cách mấy con vẫn phải giữ thời khóa tu sám hối, trì Chú ĐẠI BI (108 biến) mỗi ngày vào nước, cho cả nhà uống, và dùng nước Chú để phóng sanh. Con cũng lấy nước Chú rửa vết thương cho cô con nữa.
Cô cho biết rằng :
“Mỗi lần cháu lấy nước Chú rửa vết thương (đau nhức vì lở loét) cho cô, cô thấy nhẹ và khỏe hơn nhiều lắm. Suốt mấy ngày nay ở nhà cháu, cô để ý thấy cháu tu hành rất là tinh tấn. Chỉ là một Phật tử tại gia thôi, mà sao cháu giỏi quá chừng, cháu lại có tâm Bồ Tát thương người hoạn nạn nữa, tốt quá. Tuy suốt ngày bận rộn bao công việc, lại phải lo cơm nước và điều trị cho cô nữa, vậy mà cháu vẫn chăm sóc Gia đình của cháu thật là chu đáo, biết làm đẹp lòng chồng con nữa. Nhìn bề ngoài của cháu (là một Phật tử tại gia bình thường) không ai biết cháu tu hành giỏi, đạt được “đạo lực” tốt như vậy cả”.
Chưa bao giờ được cô khen tặng như thế, nên con chụp ngay cơ hội tốt này, giảng Phật pháp cho cô ấy nghe, và khuyên cô trong khi ở nhà con để điều dưỡng, không được nói chuyện thị phi. Con chỉ dẫn cho cô niệm Phật, sám hối và thường nói chuyện Phật pháp nhiều hơn là nói chuyện đời. Con biết tánh của cô con rất là độc tài, ít chịu tin, hay nghe một ai hết. Cô thấy con trì Chú, niệm Phật, lạy sám hối mỗi đêm (có khi con trì Chú ĐẠI BI hàng ngàn biến vào những bình nước), cô mới than rằng :
“Cháu còn nhỏ tuổi, lại mới TU đây thôi, cháu học pháp từ nơi ai Mà sao cháu có được đạo lực (để trị bịnh cho cô) và được cảm ứng với Phật, với Bồ Tát dữ vậy . Còn tao nè, cũng tu hành, đi chùa, cúng dường, tụng Kinh, niệm Phật hoài… vậy mà sao không thấy có được chút xíu đạo lực gì cả ! Cũng không có cảm ứng với Phật gì hết trọi vậy Trên đời này thật là bất công, tao cũng đâu có xấu xí gì, mà chẳng có người nào thương tao cả, giờ tao lại sắp chết rồi… thật là buồn tủi!”
Liên tiếp cô được con cho uống nước Chú ĐẠI BI và lấy nước Chú rửa vết thương mỗi ngày, nên cô tạm thời khỏe hơn, bớt kêu la (vì đau nhức) rất nhiều. Nghe lời con khuyên nên cô chịu đi làm việc từ thiện, cúng dường Tam Bảo. Nhưng những đồng tiền cô ấy đem bố thí, cúng dường, toàn là tiền của Nội con hết đó !
Đêm cuối cùng ở nhà con, cô nằm mơ thấy có nhiều người đến lấy mạng của cô, trong đó cũng có mãng xà, rắn rết !. Giựt mình dậy cô rất là sợ hãi. Con lại đem pháp Phật ra khuyên lơn và giúp cho cô làm một lễ phóng sanh (tất cả là 15 triệu đồng). Cô còn sắm tiền vàng mã rải đầy sông nữa. Ngay cả thỉnh mời rất nhiều chư Tăng, Ni đến để làm lễ phóng sanh. Còn việc của cô thì chào đón và chỉ tay 5 ngón, cười nói vui vẻ mà thôi. Còn con thì một mình dưới bếp lo nấu nướng gần chết… Vất vả nhất là con phải mang thức ăn ra ngoài sông để cho quý Thầy, Cô cúng, rồi cũng một tay con lo dọn dẹp đến 1 giờ sáng mới xong. Ba giờ sáng là tới thời khóa tu (hằng ngày) của con rồi.
Con nhận thấy là cô, tuy làm những việc từ thiện, phóng sanh, cúng dường, nhưng kỳ thật trong tâm của cô thấy chưa thật sự “phát lồ sám hối” đúng nghĩa của nó. Vì vậy mà NGHIỆP LỰC của cô không được tiêu giảm chút xíu nào hết !
Sau đó không lâu, bịnh ngày một thêm nặng. Mỗi lần đi điều trị là tốn rất nhiều tiền. Rồi đến lúc bác sĩ cũng phải bó tay, phải đưa về nhà mà chờ chết thôi. Vậy mà lúc nào cô ấy cũng mơ tưởng đánh bài hết, ngủ cũng thấy có người đến dẫn đi đánh bạc và nói là đi chơi với họ cho vui. Đêm nào cũng có người đứng chờ sẵn ở cửa hết.
Đến lúc không còn nuốt thức ăn được nữa, mà cô cũng bảo người nhà đi mua về 1 con vịt đặt trước mặt để nhìn. Ngày nào cũng vậy hết.
Cô khen hoài là :
Tuy con đã làm hết sức của mình, nhưng cô vẫn không thắng được “nghiệp lực” quá nặng nề của mình. Con rất là buồn là con không đủ “đạo lực” để cứu cô của con. Con chỉ biết điện thoại qua Mỹ kiếm Cô BẢO ĐĂNG để được Cô an ủi và khích lệ… Cô giảng cho con thấy rõ rằng :
“Cây khô tưới nước cũng khô. Phận nghèo đi tới xứ mô cũng nghèo!
Người mà có “nghiệp lực” quá nặng nề, thì dầu cho mình có đem hết tất cả “tâm lực, sức lực, thần lực” của mình để giúp cho họ đi nữa, cũng không thể nào chuyển được cái NGHIỆP LỰC đang lôi kéo họ. Cũng giống như một chiếc ghe nhỏ đang cố hết sức của nó để kéo một con tàu lớn đang đi ngược chiều gió vậy. Vì thế mà con không nên làm quá bổn phận của mình, vì sẽ bị tổn thương, không được cám ơn, mà còn thiệt mạng luôn nữa đó”.
Ngày 20 tháng 6 năm Canh Dần (2010), cô Trần Thị Phước đã ra đi trong sự “sợ hãi” vào lúc 6 giờ 30 phút tối.
Không nói gì, con đi thẳng xuống nhà dưới, đến chỗ để xác, mở khăn đắp mặt ra thấy mà giựt mình. Sắc mặt cô tím đen, thân xác thì cứng như khúc gỗ. Lại do miệng há to, nên bị (người nhà) nhét đầy trà với gạo, rớt đầy quanh cổ. Còn dưới chân thì để chén dầu hỏa. Cả thân xác đã nổi phình lên như trái banh vậy. Mắt mở to trợn ngược lên, như đang tức giận cùng sợ hãi việc gì đó. Mùi thối xông ra từ vết mổ bị lở loét rất là khó chịu!
A Di Đà PHẬT! Nếu như người khác nhìn thấy cảnh tượng này, con bảo đảm sẽ bị ói mửa ngay, và sẽ không chịu đựng được hơn năm phút ! Con mới sờ hết mình cô ấy, thấy toàn thân đều lạnh ngắt, chỉ còn chút hơi ấm ở tại lòng bàn chân mà thôi. Nếu con không cứu thì cô ấy sẽ bị đọa vào “Địa ngục” ngay.
Ngó chung quanh không thấy một người nào cả. Đèn trong nhà thì tối thui. Con cũng lại một thân một mình đến bàn thờ PHẬT, đốt nhang, đốt đèn lên cho sáng.
Con đã làm y theo những điều mà Cô BẢO ĐĂNG đã dạy và đã có chỉ cho con phương cách HỘ NIỆM trước kia. Con nhất tâm thành kính lễ PHẬT, thay thế cô của con mà lạy sám hối “Thập Nhị Danh”, trì Chú ĐẠI BI (108 biến) vào nước, đem rải trên xác, rửa mặt, móc hết gạo, trà trong miệng ra, và lau chùi sạch sẽ cho Cô ấy. Con còn để một lá Chú nhỏ vào miệng nữa.
Rồi con lại tiếp tục lạy sám hối, trì Chú ĐẠI BI 108 biến, đem nước rải lên xác của cô ấy nữa. Cứ mỗi 2 tiếng (trì Chú ĐẠI BI) con rải nước Chú, sờ lên xác thì thấy hơi nóng đã kéo lên được tới đầu gối.
Con tiếp tục lạy sám hối thế giùm cho cô ấy nữa, nhiều khi mệt muốn xỉu. Con phải “QUÁN” đức PHẬT A Di Đà đang đứng rất gần trước mặt con. Dường như Ngài từ bi nhìn con mỉm cười. Con cầu xin Ngài ban cho con thêm thần lực…thì con cảm thấy hết mệt ngay.
Mỗi lần con trì Chú xong (108 biến), rải lên xác, rồi sờ… thì lần lượt từ từ thấy hơi nóng đã kéo lên tới bụng, rồi tới ngực. Con cứ thế mà tiếp tục lạy PHẬT, lạy sám hối, trì Chú ĐẠI BI suốt đêm. Theo thói quen, con trì Chú rất lớn tiếng, như đang than thở, nức nở van xin với PHẬT :
Xin Ngài thương con, nhìn xuống chỗ ô uế nầy một lần cũng được. Xin Ngài giúp cho con được mọi sự may lành, như ý.
Không hiểu sao, bỗng nhiên trời đổ mưa xối xả, gió lại thổi mạnh, sấm-sét đánh ầm ầm nghe thật dữ tợn.
Con đã lạy liên tục từ 8 giờ tối, trì Chú lớn tiếng suốt đêm…vậy mà cũng không thấy mệt và cũng không bị đau cổ, hay khan tiếng chi cả.
Con quỳ phục nguyện :
hồi hướng hết công đức lạy PHẬT, lạy sám hối, trì Chú suốt 12 tiếng đồng hồ, không ngừng nghỉ cho cô con được lên cõi PHẬT. Con nguyện trong 49 ngày con sẽ phóng sanh, bố thí, lạy sám hối, trì Chú ĐẠI BI, và làm Phật sự cứu giúp những người có duyên với con v.v… để hồi hướng cho cô được về Cực Lạc quốc với Phật A Di Đà.
Sau khi khám kỹ và biết rõ hơi nóng vẫn còn tụ tại trán, con ngưng, vì con nhớ đến những lời dạy của Cô BẢO ĐĂNG là :
“Đừng đi quá bổn phận, và đừng làm quá sức mình, thì sẽ không bị tổn hại”.
Con kêu cả nhà vào xem. Họ thấy gương mặt của cô con sáng sạch, mắt nhắm, miệng ngậm lại (không còn há to, vì con đã lấy hết trà, gạo ra, lau sạch sẽ rồi, để thay vào miếng lá Chú nhỏ (của Cô BẢO ĐĂNG đã gởi về Việt Nam cho con trước đây)). Cả người đều mềm dịu, và không còn phình to lên như tối hôm qua nữa. Mùi hôi thúi cũng giảm đi rất nhiều.
Mọi người rất lấy làm ngạc nhiên, khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thật hy hữu này (chưa từng có). Cả nhà cám ơn con rối rít, rất tán thán và khâm phục con vô cùng… Họ hỏi con làm cách gì mà đổi được trong một đêm vậy Trong đời của họ, ngay cả ông bà nội cũng chưa hề thấy được hiện tượng kỳ lạ, và hy hữu như vậy cả. Con chỉ mỉm cười, không nói gì (vì có nói họ cũng không hiểu, và cũng không có ai chịu tin và tu theo cả). Bấy giờ con mới cảm thấy mệt, tay chân rã rời đứng không muốn vững.
…………..
Đúng như lời con đã nguyện trước. Trong 49 ngày, mỗi tối con đều lạy sám hối, NIỆM PHẬT, đúng 3 giờ sáng là con dậy trì Chú ĐẠI BI (108 biến) vào bình nước, tới sáng sớm thì đi phóng sanh…hồi hướng cho cô con và tất cả vong linh vất vưởng xung quanh nhà, trong xóm đều được siêu sanh Tịnh Độ. (Bởi vì con được biết trong xóm của con và khắp mọi nơi đều có rất nhiều vong đang vất vưởng chưa được siêu thoát).
Theo lời Cô BẢO ĐĂNG chỉ dạy :
“Sau khi trì Chú xong, con rải nước Chú khắp chỗ nào mà con cảm biết là có những vong hồn vất vưởng đói lạnh… Hễ họ đụng phải những giọt nước Chú của con thì lập tức được siêu thoát. Phải luôn giữ tâm trong sáng, thanh tịnh thì làm mới có hiệu quả. Không phải ai cũng làm được đâu. Và trước khi muốn làm một điều gì phải hỏi qua ý kiến của Cô, để được Cô chỉ dẫn thêm cho rõ ràng, hoặc Cô có cho phép làm hay không, phải cẩn thận”.
Con có hỏi tại sao ? Cô trả lời rằng :
“Nếu như ai cũng trì Chú giỏi, đạt được đạo lực cao, và sẵn có cái tâm đại “từ bi” của Bồ Tát hạnh giống như con, thì cô không ngăn cản. Còn như có trì Chú, có niệm Phật mà không có thành tựu được thần lực chi cả, thì không nên làm, chỉ chuốc họa vào thân mà thôi”.
Sau khi trì Chú xong khoảng 5 giờ sáng, con cầm ly nước Chú trong tay, khởi tâm muốn cứu độ những vong linh vất vưởng chung quanh nhà, thì khi con rải nước Chú ra ngoài sân trước nhà, không biết từ đâu mà họ kéo đến rất nhanh, họ chen lấn nhau đụng phải người con (rất mạnh), làm con muốn ngã vậy đó.
từ từ chứ, làm gì mà xô lấn nhau giữ vậy ! Đứng xếp hàng theo thứ tự coi, nghiêm chỉnh chắp tay niệm Phật theo tôi nè, (con bình tĩnh mạnh dạn làm đúng y theo lời của Cô đã chỉ dạy cho con qua email) con cất cao tiếng trì Chú ĐẠI BI… thì thấy họ êm ru. Con bắt đầu quy y Tam Bảo, và cho họ một Pháp Danh (mà Cô đã chọn và gởi qua email cho con từ trước)… Xong rồi, con tiếp tục niệm Phật một hồi lâu, rồi rải hết ly nước Chú.
Tối ngủ, con mơ thấy rất đông người đến cám ơn con là :
“Nhờ được quy y Tam Bảo, nhờ được tắm mưa “CHÚ” nên mới được tiêu nghiệp và đi đầu thai”.
Sau 49 ngày, em con nằm mơ, thấy cô Phước về báo mộng :
Là nhờ được con lạy sám hối Thập Nhị Danh, và được TẮM NƯỚC CHÚ ĐẠI BI. nên cô đã được về cõi trời. Nhưng cô không muốn ở cõi trời, vì cô nhớ ông Nội con, và thích cờ bạc, cho nên cô muốn trở xuống đầu thai làm người nữa!!
Em con hỏi :
Cô nói rằng :
Em con nói :
Cô không nói gì hết…Tự nhiên thấy cô thun nhỏ người lại bằng ngón tay, rồi chui vào bụng người em dâu. Vì em trai con cũng mê bài lắm, lại ở gần nhà nội con nữa. Mà lúc cô gần chết, lúc nào cũng đuổi mọi người đi ra ngoài hết, để cho cô con mời bạn vào chơi bài. Thân bịnh hoạn sắp chết rồi, mà tâm trí cô chỉ “chuyên nghĩ tưởng mê bài bạc” mà thôi, không hề nghĩ đến sám hối, niệm Phật chi cả. Cho nên đầu thai lại vào làm con trong Gia đình ghiền bài bạc nữa. Nguyên cả xóm đó, ai cũng chơi bài hết.
Sau khi được biết cô con đi đầu thai rồi, lúc đó em dâu con mang thai được một tháng, thì con bảo em dâu sẽ sinh con gái.
Cô BẢO ĐĂNG biết không,
Mẹ con cũng mê chơi bài nữa. Em dâu con là cô giáo, nên để mẹ con giữ con giúp, cho nên bây giờ Bà đi đâu thì cháu đi theo đó. Buồn cười một điều là, lúc nó được 3 tháng, mỗi khi nó khóc, mà ẵm nó đến ngồi bên sòng bạc là nó hết khóc liền, cười vui lắm. Bây giờ nó được 6 tháng rồi. Tên là Ngọc Nhi.
Lại còn một điều kỳ lạ nữa, là Nội con thường hay ghét vợ chồng em trai con lắm, vậy mà sau khi sinh ra bé Ngọc Nhi thì Nội con thương đứa bé vô cùng. Đi đâu Nội cũng không đi cả, để được ở nhà bồng ẵm cháu mà thôi.
Nội còn nói rằng :
Không biết sao mà tao thương con Ngọc Nhi quá chừng, thậm chí đi đâu một tiếng là tao phải về nhà gấp, vì nhớ nó. Mà trong nhà, từ trước tới nay, tao chỉ thương nhất và cưng nhất là con Phước thôi.
Chính nhờ vào chuyện của Cô Trần Thị Phước, mà con khuyên dạy được rất nhiều người chịu tu. Ngay cả ở dưới quê con bây giờ họ cũng chịu niệm Phật nữa, và cũng nhờ vào sự ra đi tốt đẹp của cô Phước, mà những người thân, quyến thuộc xa gần, ai cũng muốn tìm hiểu đến pháp môn Niệm Phật. Chứ trước đó dưới quê con, họ toàn là tu phước không hà, hoặc đến chùa làm công quả, tụng Kinh, cúng dường mà thôi, chứ chẳng có ai biết trì Chú, niệm Phật là gì cả.
Trước hết, con đại diện cho Gia đình của con, chân thành cảm tạ Cô BẢO ĐĂNG đã từ bi tận tình chỉ dạy cho con phương cách giúp cho cô của con không bị đọa vào 3 Ác đạo.
Riêng con và Gia đình con luôn ghi ơn, tạc dạ những gì Cô đã truyền dạy cho con tu tập từ bấy lâu nay. Con sẽ triệt để nghe theo lời Cô chỉ dạy, mà y giáo phụng hành để xứng đáng là một đệ tử ngoan của Cô, không phụ lòng tốt chỉ dạy của Cô.
Con sẽ cố gắng tu hành cho thật giỏi, để giúp Cô làm Phật sự, báo đền lên ngôi Tam Bảo, thì mới xứng đáng là đệ tử của Cô. Con nguyện khi lâm chung được chánh niệm, tâm thần minh mẫn và được vãng sanh Cực Lạc quốc.
Sau cùng, con xin nguyện chư PHẬT gia hộ cho Cô BẢO ĐĂNG sống lâu trăm tuổi, sức khỏe tốt để tiếp tục dẫn dắt, dạy dỗ chúng con trên bước đường tu vẫn còn yếu kém.
Một đệ tử ở xa tích …..tận bên quê nhà.
(Trưởng chúng (đại sư tỷ) của nhóm Mật Tịnh Đạo Tràng Tình Thương tại Việt Nam)
Nhắc lại :
- Người Phật tử muốn được HỘ NIỆM vãng sanh, điều kiện tiên quyết là phải học hỏi về pháp môn Tịnh Độ. Kế đến là cần phải hiểu biết về thế giới Cực Lạc một cách rõ ràng, nhất là 48 lời đại nguyện của Đức Phật A Di Đà. Và thế nào là ý nghĩa của việc “ĐỚI NGHIỆP vãng sanh”
- Người HỘ NIỆM phải có kinh nghiệm, làm đúng phương pháp, phải biết dùng “phương tiện” để khỏi mang lỗi với Tam Bảo (vì lợi dụng 2 chữ “vãng sanh” mà HỘ NIỆM cho người sanh về Cực Lạc một cách bừa bãi, không đúng theo các điều kiện “cần phải có” để được vãng sanh).
- TẬP sửa đổi, giới hạn sự giao tiếp với bạn ác, để giúp cho TÂM của mình được an bình, nhẹ nhàng…thì sự tu tập mới có kết quả tốt. Câu trì Chú được “trong sáng” thì mới có năng lực “quét” sạch được những nghiệp tội tiền khiên trong quá khứ còn tích tụ của mình. Đồng thời, HỘ NIỆM cho người nào, người đó cũng sẽ được cái tâm trong sáng, nhẹ nhàng mà buông bỏ muôn duyên. thần thức của họ lập tức được siêu sanh Tịnh Độ.
Tóm lại :
Mỗi khi đi HỘ NIỆM cho ai (người HỘ NIỆM), cần phải hỏi xem họ (tức là người được hộ niệm) thật sự Tha thiết muốn đi đâu ?
Rồi mới tùy theo cái tâm nguyện đó mà HỘ NIỆM giúp cho họ được như ý.
Như bà Phước này vậy, tốn biết bao nhiêu công sức của người ta HỘ NIỆM, lên được tới cõi TRỜI rồi không thích ở, lại muốn tuột trở xuống cõi TRẦN lao lại !!!
Quý vị nghĩ sao ?
- Cõi TRỜI cũng đâu phải dễ về
- Ở cõi TA BÀ này muốn tìm một đứa cháu (biết đạo, và tu hành) được như vậy cũng đâu phải dễ kiếm
Nếu không nhờ vào đứa cháu có tâm Bồ Tát, dốc hết lòng trì Chú, lạy sám hối cho, thì giờ này thần thức bà đã bị ĐỌA vào Địa ngục rồi, có còn đâu mà thích hay không thích, muốn đi đây, đi kia, đòi cái này, cái nọ ư !
Vì thế, muốn được vãng sanh, hành giả phải :
- Thật sự “TIN” lời Phật dạy, tin pháp môn Niệm Phật, không hoài nghi dù là mảy may
- Chính bản thân tự phát “NGUYỆN” (được về cõi Cực Lạc của PHẬT A Di Đà)
- Tha thiết “MONG CẦU” (được vãng sanh)
- tận tâm, tận lực “trì Chú ĐẠI BI” (108 biến) và “NIỆM PHẬT” (30 ngàn câu mỗi ngày)
- TU SỬA thân, tâm (từ xấu ra tốt, từ ác thành ra thiện)
- Thấy rõ sự khổ đau của sanh tử luân hồi
Thì mới có tâm chán bỏ, và không còn thích trở xuống cõi TRẦN (đầy ngũ trược, ác thế) nữa.
Cho nên, nếu hên gặp người lâm chung có thật tu, hiểu biết chút ít chánh pháp, thì giúp cho người HỘ NIỆM dễ dàng hơn và sự vãng sanh mau chóng thành tựu.
Người có TRÍ phải biết rằng :
“Tôi đâu có muốn lên cõi TRỜI, cõi PHẬT đâu. Tôi chỉ muốn đầu thai lại như trước (để chơi bài) mà thôi (như trường hợp của cô Phước nầy vậy).
Còn như xui gặp phải người nghiệp chướng quá nặng nề, như bà Phước này, nếu may mắn gặp được người có Tâm Bồ Tát thì không nói chi, chứ phần lớn khó mà kiếm được người có TÂM TRONG SÁNG, biết phương cách HỘ NIỆM, và có lòng từ bi, ĐẠI TÂM, ĐẠI LỰC như thế.
Cho nên, từ bi phải có TRÍ HUỆ đi kèm theo, thì mới biết phân biệt rõ ràng, việc nào đáng làm, cần làm, và việc nào không nên làm, không cần làm. Gặp người mang nghiệp quá nặng, biết phải làm thế nào ? Vì thế mà không nên làm quá khả năng của mình, kết quả sẽ mang đến bao não phiền, không đưọc ơn, mà còn bị chỉ trích, ảnh hưởng không tốt cho con đường tu tập của mình vậy.
Vậy BẢO ĐĂNG xin hỏi :
NGHIỆP LỰC của mình luôn thắng TÂM.
Hay là TÂM của mình luôn thắng NGHIỆP LỰC
Người học Phật chúng ta phải biết rằng.
-
TÂM mình đã hay TẠO NGHIỆP được.
Thì:
-
TÂM mình chắc chắn là cũng có thể CHUYỂN NGHIỆP được.
Và rằng :
-
NGHIỆP đã do TÂM (mình) tạo ra rồi.
Thì:
-
Cũng có thể tuỳ theo TÂM mình mà chuyển (đổi) được.
Cho nên :
-
Chúng ta cần phải nên TU Tịnh Độ (tức là Niệm PHẬT) để làm phương tiện CHUYỂN NGHIỆP là như vậy.
Còn nếu như :
-
TÂM của mình mà không CHUYỂN NGHIỆP được.
Thì:
-
TÂM của mình sẽ bị NGHIỆP trói buộc.
Bởi vì nếu như mà :
-
NGHIỆP của mình đã tạo mà không chuyển theo TÂM được.
Thì đương nhiên là :
Có thể trói buộc được “TÂM”.
Nhưng người học PHẬT chúng ta, vì có học hỏi giáo lý và được bậc Minh sư dẫn dắt, nên ta biết rằng :
-
Ta phải dùng TÂM (tức là tu TÂM) như thế nào mới có thể:
CHUYỂN ĐƯỢC NGHIỆP
(Từ NGHIỆP XẤU ác thành ra NGHIỆP LÀNH tốt)
Đó chính là điều : -
Phải Tu và GIỮ TÂM cho HỢP VỚI ĐẠO ĐỨC và HỢP VỚI TÂM PHẬT vậy.
Còn :
-
Làm sao mà bị NGHIỆP trói buộc được TÂM
Ấy là :
- Không chịu hồi tâm sám hối và chân thật tu hành theo lời PHẬT, ý TỔ đã dạy, cứ để TÂM mình chạy theo các cảnh NGŨ DỤC (tài, sắc, danh, thực (ham ăn uống), THÙY (ham mê ngủ), LỤC TRẦN (Sắc, thanh, hương, vị, xúc (tức là sự chạm, xúc dục giữa nam nữ), pháp).
Cứ bình tâm lại mà nói thì BẢO ĐĂNG nhận thấy một điều rõ ràng và chắc chắn là :
TẤT CẢ CẢNH GIỚI (an vui, hoạn nạn…) HIỆN NAY,
Cùng với :
TẤT CẢ QUẢ BÁO (buồn, vui, sướng, khổ…) VỀ SAU.
Thảy đều :
-
Do NGHIỆP chiêu cảm ra,
Và:
- Do TÂM mà HIỆN ra hết cả.
Điều này thì các Liên hữu và quý đồng nhân học PHẬT, nếu dùng TÂM và CHÁNH TRÍ suy nghĩ ra, ắt sẽ thấy rõ ràng :
-
Do NGHIỆP CẢM, cho nên các QUẢ BÁO đến. ĐÂY ĐỀU LÀ NHẤT ĐỊNH.
Tại sao ?
Bởi vì : NGHIỆP BUỘC ĐƯỢC TÂM
Đây gọi là : Ngu mê, chưa tỉnh ngộ. -
Nếu có Phật tử hay bất cứ người học PHẬT nào, đang lúc bị vào cảnh NGHIỆP buộc được TÂM và QUẢ BÁO đến theo chiều nhứt định, mà bỗng nhiên :
- Người đó phát được TÂM rộng lớn.
- tu hành chân thật, TIN SÂU, NGUYỆN THIẾT, trì Chú, NIỆM PHẬT.
Thì:TÂM CỦA NGƯỜI ĐÓ SẼ CHUYỂN ĐƯỢC NGHIỆP CỦA CHÍNH MÌNH.Thì đương nhiên là nhờ như vậy mà :
QUẢ BÁO ấy, tuy ĐỊNH mà trở thành BẤT ĐỊNH.
Nói rộng ra thì :
Nếu như người học Phật, kẻ tu hành nào mà nửa chừng thối lui đại tâm, từ bỏ lòng TIN SÂU, NGUYỆN THIẾT, tu hành sút kém hơn lúc “lập Tâm” ban đầu, trong TÂM luôn bị (thương, ghét, hơn, thua, tiền, tài, danh, lợi, lười biếng, v.v….) khảo đảo, muộn phiền…
Thì : NGHIỆP SẼ TRỞ LẠI BUỘC TÂM.
QUẢ BÁO, từ BẤT ĐỊNH mà thành ra ĐỊNH.
(Chúng ta đã chí công NIỆM PHẬT tu hành từ bấy lâu nay… tòa sen ở Cực Lạc của ta đã nở sáng rực…. Giờ, trong TÂM bị phiền não rồi, thì đương nhiên ở Cực Lạc, tòa sen tươi sáng của ta nay đã bị TÂM (đen, xấu, phiền não) đốt cháy rụi hết cả rồi !!)
Đây là trường hợp đáng buồn, đáng tiếc lắm thay !!!
Trong Kinh dạy :
- Tội nghiệp nhẹ
- Tội nghiệp nặng
Hai thứ nghiệp này lại chia ra 2 loại :
-
“Quyết Định Nghiệp” (tức là nghiệp đó nhứt định phải bị QUẢ BÁO, không thể nào tránh thoát được cả).
Kinh gọi là Định Nghiệp.
- Bất Định NGHIỆP (tức là nghiệp đó cũng có thể phải bị QUẢ BÁO, cũng có thể sẽ tránh thoát được. Hoặc là chuyển từ nặng thành nhẹ, chuyển báo sớm, thành ra báo muộn v.v….)
Tóm lại :
Cho nên Phật dạy: Vạn pháp giai không, nhân quả bất không! Tuy vậy, nhưng việc chúng sanh bị THỌ QUẢ BÁO cũng còn tùy thuận vào 2 hạng người sau đây :
- Là người có TRÍ HUỆ
- Là người ngu si (vô tri, không có TRÍ HUỆ)
- Người có TRÍ HUỆ thì nhờ vào nơi sức TRÍ HUỆ, cho nên có thể làm cho nghiệp rất nặng sẽ phải thọ nơi Địa ngục, trở thành ra QUẢ BÁO nhẹ trong kiếp hiện tại.
-
Người “ngu si”, không có TRÍ HUỆ (nên không thích gần gũi với Minh sư, Thiện hữu) thời có thể làm cho nghiệp nhẹ hiện đời, trở thành ra QUẢ BÁO nặng (sẽ phải thọ) ở nơi Địa ngục.
Vì nghiệp báo còn tùy vào nơi “TRÍ HUỆ”, hoặc “ngu si” mà chuyển thành ra nặng hay nhẹ như thế, cho nên người học Phật chúng ta phải biết rằng :
nghiệp báo BẤT ĐỊNH
Tức là :- Có thể thọ nặng, có thể thọ nhẹ
- Có thể thọ sớm, có thể thọ muộn
Vì biết như vậy, cho nên chúng sanh chúng ta phải nên cố gắng phát tâm :
- TU phạm hạnh (hạnh trong sạch)
- CẦU vãng sanh Cực Lạc
- Nhờ có TRÍ HUỆ, biết tu phạm hạnh, biết cầu giải thoát, nên xa lìa được tất cả nghiệp ác, và thọ QUẢ BÁO lành.
- Bởi ngu si, vô TRÍ HUỆ, không biết tu phạm hạnh, không biết cầu giải thoát, nên xa lìa tất cả nghiệp lành và phải bị thọ QUẢ BÁO ác.
Lại nữa, cần phải biết thêm rằng :
-
Để phá Định Nghiệp NẶNG thành ra QUẢ BÁO NHẸ.
Và cũng để làm cho :
- NGHIỆP Bất Định trở thành ra KHÔNG BỊ THỌ BÁO.
Vì thế nên chúng ta cần phải :
- Biết nhân quả
- Biết Thánh đạo
- Biết tu hành
- Biết sám hối nghiệp chướng
Để:
Và:
Cho nên :
- Người có TRÍ HUỆ, nhờ vào nơi căn lành sâu chắc, khó lay động, nên có thể làm cho nghiệp nặng thành ra nhẹ.
- Người ngu si, vì điều ác quá sâu dầy, nên có thể làm cho nghiệp nhẹ trở thành ra QUẢ BÁO nặng.
Do nghĩa nầy, nên người tu học Phật pháp chúng ta rất cần phải nên biết rằng :
- TẤT CẢ CÁC NGHIỆP CHẲNG GỌI LÀ Quyết Định.
-
TẤT CẢ CÁC NGHIỆP CÓ THỂ ĐƯỢC DỨT TRỪ, NẾU BIẾT TU THEO Thánh đạo CỦA PHẬT DẠY.
Nhưng, - NGHIỆP tạo ra từ trước, đành đã lỡ rồi, chỉ còn trông mong vào việc PHÁT ĐẠI TÂM để chuyển biến (nghiệp đó) mà thôi. Mấu chốt chánh nắm giữ việc “chuyển biến” và “phát đại tâm” ấy chính là TA (Ta phải Tự lực) chớ không ai khác cả.
Nếu hôm nay TA biết rõ nguyên nhân tại sao rồi :
- Hoàn từ nơi TÂM mà diệt (Sanh ở nơi nào, thì diệt ngay ở nơi đó).
- TÂM xấu ác nếu diệt rồi, thì TỘI cũng tiêu diệt luôn
- TỘI (xấu ác) DIỆT, TÂM (xấu ác) DIỆT
- Cả hai cái TỘI (ác), TÂM (ác) đều là KHÔNG rồi
- Đó mới là CHÂN (thật) sám hối
Còn như :
Vì thế :
………………………………………..
Trừ trường hợp những người bị nghiệp quả nặng, đã bị trả nghiệp suốt cuộc đời rồi….thì những nghiệp báo đó đã giảm bớt đi cũng khá nhiều. Trước giờ phút lâm chung mới nghe được những lời của bậc Thiện tri thức khuyến nhủ, dạy cho sám hối, tai nghe được câu Phật hiệu, thì tâm thần sáng tỏ, mà buông bỏ tất cả không còn vương vấn, hoặc dày vò thân tâm nữa, nên được siêu thoát vào cõi thiện (Trời, Người).
Cho nên, muốn ĐỘ hoặc HỘ NIỆM cho người được siêu thoát, không phải dễ như mình nghĩ, không phải người nào đến HỘ NIỆM cũng giúp được vãng sanh hết đâu, không phải người sắp lâm chung nào mà nghe được 1 hoặc nhiều câu Phật hiệu cũng đều được vãng sanh về cõi Phật hết đâu !!!
Phải biết Siêu, Đọa đều tùy thuộc theo NGHIỆP LỰC của họ. Khi còn sanh tiền (còn sống) mà không biết tu hành, làm lành, bố thí, hiếu thảo Cha Mẹ, và kính thờ lên ngôi Tam Bảo. Nhất là không có TÍN TÂM, TÍN LỰC, không có tận tâm, TẬN LỰC (của chính mình), và không có PHÁT NGUYỆN vãng sanh chi cả, và cũng không biết CHÁN cõi trần này, thì dù cho có HỘ NIỆM suốt nhiều ngày, nhiều tháng, thì cũng chỉ giúp cho thần thức của họ lên được tới cõi TRỜI là tối đa, chớ không thể nào vãng sanh vào trong cõi Cực Lạc được cả.
Tại sao ?
Bởi vì, Cực Lạc là cõi TỊNH, cõi SÁNG TRONG, cõi mà người toàn là THAI SEN HÓA SANH, cõi được chung sống với PHẬT, Bồ Tát, THÁNH NHÂN mà đem người có những TÂM “đen tối, dơ bẩn” (nhất là các kẻ nghiệp nặng nề, suốt đời chưa có một lần “phát nguyện vãng sanh” và cũng chưa từng biết chắp tay niệm Phật), thì không thể nào vào Cực Lạc ở được cả, vì nó không cân xứng, không thích hợp, vì nhân quả bất đồng…
Ở ngoài đời cũng vậy. Có rất nhiều người đang sống ở Việt Nam, nghe kể về nước Mỹ thì cũng thích, rồi được con cái bảo lãnh cho qua định cư tại Mỹ. Nhưng khi qua được tới Mỹ rồi, thì lại không thích hợp với cá tánh của họ, nên họ buồn rầu, khóc lóc Tha thiết MONG CẦU cho trở về lại Việt Nam. Dù cực khổ thế mấy, họ cũng vẫn thích và cảm thấy vui sướng hơn!
Ở trong Đạo cũng có những trường hợp giống y như vậy nữa. Có rất nhiều người chỉ nghe bạn bè nói :
Niệm Phật để được “giải thoát”, chết được “vãng sanh”, chết được về cõi “Cực Lạc” mới tốt. Con cháu nghe vậy cũng bắt chước khuyên, ép cha mẹ, vợ chồng niệm Phật để được vãng sanh v.v… thế thôi. Ngoài ra không thấu hiểu được ý nghĩa sâu thiết của 2 chữ vãng sanh, Cực Lạc, và giải thoát như thế nào cả. Rồi mời thỉnh ban “HỘ NIỆM” đến HỘ NIỆM giúp cho thân nhân (có nghiệp xấu ác, nặng nề) để mong cho kẻ ấy được vãng sanh, giải thoát về cõi PHẬT ư !
Bắt đầu từ những ý niệm đó, mới có nhiều nơi mở ra những ban HỘ NIỆM cho người sắp lâm chung là như vậy. Nhưng đa phần là từ nơi cư sĩ tại gia (chưa hiểu thấu về Phật lý) thành lập ban HỘ NIỆM là nhiều nhất. Rất ít có ban HỘ NIỆM nào mà biết, hiểu tường tận phương cách HỘ NIỆM đúng pháp, và biết dùng phương tiện cả.
Phải biết mỗi chúng sanh đều có nghiệp quả riêng. Người tâm xấu ác phải mang nghiệp nặng. Người tâm lành, tốt sẽ mang nghiệp nhẹ. Người tốt ắt sẽ được QUẢ BÁO tốt. Người ác, xấu, ắt sẽ bị QUẢ BÁO ác xấu v.v… Cho nên, các việc thành, bại, siêu, đọa đều tùy thuộc vào cái TÂM và NGHIỆP LỰC của đương nhân dẫn đường hết cả.
Người có NGHIỆP LỰC quá nặng nề, thì dù cho có Phật đến đứng trước mặt giảng Pháp, họ cũng không muốn nghe nữa. Hoặc là dùng phương tiện “Tiếp dẫn” và “khai ngộ” cho họ được siêu thoát ra khỏi cái khổ, cái đọa, họ cũng không thèm, không muốn !
Theo ý của câu dạy như sau :
Thiên đường hữu lộ, vô nhân đáo,
Địa ngục vô môn, hữu khách tầm.
(Nghĩa là: Thiên đàng có đường, nhưng không ai muốn đi. Địa ngục không có cửa, nhưng người ta lại muốn tìm kiếm để vào) !!
Như trong Kinh có ghi lại chuyện nói về ĐỊNH NGHIỆP như sau :
Phật bảo cùng với Vua Ba Tư Nặc rằng :
(còn tiếp)
Bình luận